Hôm nay kỷ niệm 1 năm ngày cưới của vợ chồng tôi. Vậy là cũng tròn 1 năm anh bỏ tôi ra đi mãi mãi. Anh bỏ lại vợ, bỏ lại con trên đời để một mình ra đi. Một năm rồi mà tôi vẫn không nguôi nỗi nhớ anh. Không có anh, nhiều khi tôi có tỏ ra mạnh mẽ song vẫn không sao giấu nổi những chông chênh, bẽ bàng.
Chúng tôi gặp và yêu nhau tự nhiên như bao cặp đôi khác. Anh hơn tôi 2 tuổi và cũng có công ăn việc làm ổn định trên thành phố. Còn tôi cũng làm biên dịch viên một công ty du lịch. Những ngày tháng yêu nhau, chúng tôi có bao kỷ niệm đẹp với nhau. Anh chu toàn và yêu chiều tôi nhất mực.
Mỗi khi 2 đứa đi chơi bên ngoài, nhìn thấy các cặp vợ chồng đưa con đi chơi trong hạnh phúc, anh đều nắm chặt tay tôi và nói rằng: “Rồi chúng mình cũng sẽ sinh ra những đứa con đáng yêu và sống hạnh phúc như thế em nhé”. Những lúc như thế, tôi sung sướng và cũng sẽ gật đầu.
Hai năm yêu nhau, một ngày anh nói lời cầu hôn tôi. Tôi nhận lời anh làm đám cưới ngay lập tức vì muốn được sống bên anh. Hơn nữa, tình yêu của chúng tôi cũng nhận được sự đồng thuận và ủng hộ của cả nhà. Bố mẹ 2 bên gặp gỡ, bàn ngày giờ tổ chức đám cưới. Thậm chí mẹ anh còn rất thương tôi và coi tôi chẳng khác nào con gái.
Chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong đám cưới cho mình. Từ việc mua giường cưới, đặt thiệp cưới, rồi thuê váy cô dâu, chúng tôi đều đã đặt xong hết. Tôi vừa hồ hởi vừa có chút lo lắng khi sắp chính thức làm cô dâu.
Cũng chính trong thời gian này, tôi phát hiện mình đang mang bầu một sinh linh bé nhỏ. Tôi thông báo cho anh, khỏi phải nói anh hạnh phúc như thế nào. Ngày nào anh cũng sang thăm và chăm chút cho tôi. Những lúc không thể gần bên nhau, anh lại gọi điện nhắc tôi ăn uống cho mẹ khỏe con khỏe.
Tin vui này cũng được anh thông báo với cả nhà. Bố mẹ 2 bên ai cũng chúc mừng vợ chồng tôi. Nhất là mẹ anh, bà quan tâm đến con dâu tương lai của mình. Sợ tôi mệt mỏi, bà thường nấu những món ăn tẩm bổ bắt anh mang qua cho tôi ăn.
Vậy nhưng, đúng khi đám cưới chỉ còn tính bằng 1-2 ngày tới thì tai họa ập đến đầu tôi. Trong một ngày anh đưa mẹ anh về quê mời đám cưới thì không may gặp tai nạn xe máy. Mẹ anh bị hất văng ra nên người chỉ bị xay sát nhẹ. Còn anh bị tai nạn rất nặng.
Tuy đã được đưa vào viện cấp cứu song anh vẫn không qua khỏi. Những phút cuối cùng, anh vẫn bảo với mẹ rằng hãy đón tôi về và chăm sóc cho vợ con của anh. Khi nào con tôi lớn lên, tôi có thể đi thêm bước nữa.
Tin anh bị tai nạn được mẹ chồng thông báo về khiến tôi rụng rời. Bà nói rằng, con trai bà mong muốn thế nhưng tất cả quyết định là do tôi. Trước biến cố lớn nhất của cuộc đời, bố mẹ và họ hàng nhà tôi thì khuyên tôi đừng làm cô dâu và đừng về nhà chồng. Bởi vì dù sao trên danh nghĩa, chúng tôi vẫn chưa kịp đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên, trái với lời khuyên của bố mẹ, bạn bè, họ hàng, tôi vẫn quyết định là cô dâu không có chú rể vào đúng ngày cưới của mình. Mẹ chồng tôi vừa rưng rưng xúc động vừa thương một cô dâu đơn độc bước đi trong ngày trọng đại của mình chẳng được vui vẻ như người ta.
Ngày cưới của tôi vẫn diễn ra đúng như dự định. Họ hàng bên nội, bên ngoại cùng bạn bè khách khứa vẫn có mặt đầy đủ. Cô dâu là tôi vẫn váy áo xúng xính và trang điểm lộng lẫy hồi hộp thời khắc về nhà chồng. Song khi nhà trai sang, họ chẳng nhìn thấy bất kỳ một chú rể nào. Vào trao hoa cho tôi ngày cưới là mẹ chồng đang trào nước mắt rưng rưng. Bà ôm chầm lấy tôi mà khóc. Cả cô dâu và mẹ chồng tôi đều khóc như mưa hôm ấy.
Khi bước từ nhà gái ra, cô dâu là tôi lặng lẽ bước đi. Trong tấm khăn voan trắng che mặt, tôi khóc như mưa. Nhưng mẹ chồng bước đi bên cạnh, cố nắm chặt tay tôi và không ngừng động viên tôi phải cố gắng vượt qua nỗi đau này để sinh con khỏe mạnh.
Vậy mà tính đến thời điểm này cũng đã 1 năm trôi qua. Một năm tôi ở nhà chồng trong niềm yêu thương vô bờ của mẹ chồng. Một năm rồi, tôi vẫn thấy bóng dáng chồng hiện hữu nơi đây. Tôi vẫn thấy ấm áp như đang có anh bên cạnh.
Song nhiều khi nhìn đứa con thơ mới được vài tháng tuổi mới sinh đã không có bố, tôi lại trào nước mắt vì thương anh, thương con, thương chính tôi và thương cả mẹ chồng. Những lúc chông chênh như thế, tôi biết làm sao để nguôi ngoai nỗi nhớ chồng đây?
Theo blogtamsu
Hôm nay kỷ niệm 1 năm ngày cưới của vợ chồng tôi. Vậy là cũng tròn 1 năm anh bỏ tôi ra đi mãi mãi. Anh bỏ lại vợ, bỏ lại con trên đời để một mình ra đi. Một năm rồi mà tôi vẫn không nguôi nỗi nhớ anh. Không có anh, nhiều khi tôi có tỏ ra mạnh mẽ song vẫn không sao giấu nổi những chông chênh, bẽ bàng.
Chúng tôi gặp và yêu nhau tự nhiên như bao cặp đôi khác. Anh hơn tôi 2 tuổi và cũng có công ăn việc làm ổn định trên thành phố. Còn tôi cũng làm biên dịch viên một công ty du lịch. Những ngày tháng yêu nhau, chúng tôi có bao kỷ niệm đẹp với nhau. Anh chu toàn và yêu chiều tôi nhất mực.
Mỗi khi 2 đứa đi chơi bên ngoài, nhìn thấy các cặp vợ chồng đưa con đi chơi trong hạnh phúc, anh đều nắm chặt tay tôi và nói rằng: “Rồi chúng mình cũng sẽ sinh ra những đứa con đáng yêu và sống hạnh phúc như thế em nhé”. Những lúc như thế, tôi sung sướng và cũng sẽ gật đầu.
Hai năm yêu nhau, một ngày anh nói lời cầu hôn tôi. Tôi nhận lời anh làm đám cưới ngay lập tức vì muốn được sống bên anh. Hơn nữa, tình yêu của chúng tôi cũng nhận được sự đồng thuận và ủng hộ của cả nhà. Bố mẹ 2 bên gặp gỡ, bàn ngày giờ tổ chức đám cưới. Thậm chí mẹ anh còn rất thương tôi và coi tôi chẳng khác nào con gái.
Chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong đám cưới cho mình. Từ việc mua giường cưới, đặt thiệp cưới, rồi thuê váy cô dâu, chúng tôi đều đã đặt xong hết. Tôi vừa hồ hởi vừa có chút lo lắng khi sắp chính thức làm cô dâu.
Cũng chính trong thời gian này, tôi phát hiện mình đang mang bầu một sinh linh bé nhỏ. Tôi thông báo cho anh, khỏi phải nói anh hạnh phúc như thế nào. Ngày nào anh cũng sang thăm và chăm chút cho tôi. Những lúc không thể gần bên nhau, anh lại gọi điện nhắc tôi ăn uống cho mẹ khỏe con khỏe.
Tin vui này cũng được anh thông báo với cả nhà. Bố mẹ 2 bên ai cũng chúc mừng vợ chồng tôi. Nhất là mẹ anh, bà quan tâm đến con dâu tương lai của mình. Sợ tôi mệt mỏi, bà thường nấu những món ăn tẩm bổ bắt anh mang qua cho tôi ăn.
Vậy nhưng, đúng khi đám cưới chỉ còn tính bằng 1-2 ngày tới thì tai họa ập đến đầu tôi. Trong một ngày anh đưa mẹ anh về quê mời đám cưới thì không may gặp tai nạn xe máy. Mẹ anh bị hất văng ra nên người chỉ bị xay sát nhẹ. Còn anh bị tai nạn rất nặng.
Tuy đã được đưa vào viện cấp cứu song anh vẫn không qua khỏi. Những phút cuối cùng, anh vẫn bảo với mẹ rằng hãy đón tôi về và chăm sóc cho vợ con của anh. Khi nào con tôi lớn lên, tôi có thể đi thêm bước nữa.
Tin anh bị tai nạn được mẹ chồng thông báo về khiến tôi rụng rời. Bà nói rằng, con trai bà mong muốn thế nhưng tất cả quyết định là do tôi. Trước biến cố lớn nhất của cuộc đời, bố mẹ và họ hàng nhà tôi thì khuyên tôi đừng làm cô dâu và đừng về nhà chồng. Bởi vì dù sao trên danh nghĩa, chúng tôi vẫn chưa kịp đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên, trái với lời khuyên của bố mẹ, bạn bè, họ hàng, tôi vẫn quyết định là cô dâu không có chú rể vào đúng ngày cưới của mình. Mẹ chồng tôi vừa rưng rưng xúc động vừa thương một cô dâu đơn độc bước đi trong ngày trọng đại của mình chẳng được vui vẻ như người ta.
Ngày cưới của tôi vẫn diễn ra đúng như dự định. Họ hàng bên nội, bên ngoại cùng bạn bè khách khứa vẫn có mặt đầy đủ. Cô dâu là tôi vẫn váy áo xúng xính và trang điểm lộng lẫy hồi hộp thời khắc về nhà chồng. Song khi nhà trai sang, họ chẳng nhìn thấy bất kỳ một chú rể nào. Vào trao hoa cho tôi ngày cưới là mẹ chồng đang trào nước mắt rưng rưng. Bà ôm chầm lấy tôi mà khóc. Cả cô dâu và mẹ chồng tôi đều khóc như mưa hôm ấy.
Khi bước từ nhà gái ra, cô dâu là tôi lặng lẽ bước đi. Trong tấm khăn voan trắng che mặt, tôi khóc như mưa. Nhưng mẹ chồng bước đi bên cạnh, cố nắm chặt tay tôi và không ngừng động viên tôi phải cố gắng vượt qua nỗi đau này để sinh con khỏe mạnh.
Vậy mà tính đến thời điểm này cũng đã 1 năm trôi qua. Một năm tôi ở nhà chồng trong niềm yêu thương vô bờ của mẹ chồng. Một năm rồi, tôi vẫn thấy bóng dáng chồng hiện hữu nơi đây. Tôi vẫn thấy ấm áp như đang có anh bên cạnh.
Song nhiều khi nhìn đứa con thơ mới được vài tháng tuổi mới sinh đã không có bố, tôi lại trào nước mắt vì thương anh, thương con, thương chính tôi và thương cả mẹ chồng. Những lúc chông chênh như thế, tôi biết làm sao để nguôi ngoai nỗi nhớ chồng đây?
Theo blogtamsu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét